(Tư Bờ Lau)
Miềng nhận được một cú mần ăn hoành tráng, viết bài tết cho báo Yêu từ kiếp trước. Không phải ai cũng nhận được vinh hạnh này, vì không phải ai cũng có bạn nhậu làm chức bảo vệ của tòa báo, và không phải bảo vệ nào cũng phát hiện ra chất văn chương thấm đẫm trong người thằng bạn nó. Miềng biết cơ hội này ngàn năm có một, nó run rẩy như khi mới yêu lần đầu cứ luống cuống không biết hôn nhỏ kia vào đâu, chép miệng than vậy chớ viết gì giờ, ta ? Bạn bảo vệ đang dò vé số, nói mơ màng như có như không, thì viết về tình yêu. Chớ không lẽ báo Yêu từ kiếp trước mà đăng truyện họp quốc hội, mậy ?
Miềng ngây ngất, gì chớ chuyện tình nó có cả bồ. Đây nghen, nếu là truyện ma thì chàng kia vớt được con mèo té sông bèn đem về nhà ủ ấm, con mèo biến thành cô gái xinh đẹp và cả hai yêu nhau thấm đẫm sáng Parson Plaza chiều Caravella Hotel. Trắc trở gây cấn nảy sinh khi chàng đọc được bài tập làm văn của con mình, “Nhà em có nuôi một con mèo. Cha em rất cưng, cha rút sạch tiền trong ngân hàng để nuôi mèo trong khi nhà em ai cũng đói meo…”, chàng ân hận và thả mèo về sông, chấm dứt một chuyện tình đầy nước mắt và hột xoàn.
Đây nữa, truyện kiếm hiệp. Chàng hiệp khách con nhà quý tộc mặc đồ lượt phượt suốt ngày vác kiếm đi rượt công an xịt khói ở sân bay, đặc biệt chàng không nghề ngỗng gì vẫn đi xe Bentley và vàng muôn bạc nén vẫn ngày ngày ném vào Tửu ôm quán. Một bữa kia chàng gặp nàng đang bê cây đàn đi sàng sàng vì trúng độc vàng trong tim. Kiếm khách bèn dùng môi ấm hút độc cho nàng ở vị trí gần tim nhất. Sau đó hai người cùng nhau luyện “song hôn vô đối”, một chiêu thức mà võ lâm ai cũng tranh giành, nhưng họ luyện sắp đến đỉnh cao thì nàng đem bí kíp tặng cho giáo chủ ma cà rồng Robert Pattinson mũi cao như diều hâu mắt sâu như đáy vực, phải nói là đẹp trai lồng lộng mà còn mới sắm máy bay riêng mới ghê. Kiếm khách đau tình tẩu hỏa nhập ma lao xuống hồ Thiền Quang vẳng lại lời thơ ai oán hỡi thế gian tình là giống gì, áo còn ở lại người đi đâu rồi.
Đây nữa, truyện hiện đại. Rằng… Nhưng thằng bạn bảo vệ đưa lại xấp bản thảo quăn queo nhăn nhó bảo Miềng, mấy con ở Ban tòa soạn chê mày viết truyện không có hậu gì hết, làm sao đăng báo tết được ? Viết gì vui vui đi mậy. Miềng ngẩn ngơ hỏi, truyện có chút ngậm ngùi người ta mới nhớ lâu, hong thì sao hay được ? Hai đứa trầm ngâm suy nghĩ miết, nhậu hết hai xị đế thằng bạn mới vỗ đùi kêu vậy thì viết trắc trở hồi đầu, hồi sau hạnh phúc đi. Cái thằng suốt ngày chỉ đọc vé số thôi mà kiến thức thâm hậu gớm.
Miềng về viết lại chuyện tình hiện đại có hiphop có rock có yêu có hận. Rằng Thái Thanh là ca sỹ nhạc rock, giàu có nổi tiếng kinh khủng, một lần chạm trán với chàng Sỹ Phú nghèo lớn lên trên đường phố Phi châu chuyên đọc rap cho phòng thu Hip hop Bèo Văn Tèo. Nàng đương nhiên kiêu ngạo khinh khỉnh cho rằng đọc rap là hèn kém, chàng yồ yồ mắng lại còn hơn cái đồ hú hét, quần áo tét bét, đầu tóc cháy khét… Oan gia gặp mãi thì cũng yêu nhau, dù gặp nhiều trắc trở giữa giàu – nghèo, giữa quần thụng và quần bó, giữa đầu xoăn và đầu quắn, vừa gào thét và yồ yồ. Họ vẫn đến với nhau bất chấp hố tử thần nằm lểnh ngểnh trên đường, bất chấp triều cường dâng ngập lối, bất chấp phà chìm nổi mà hầm Thiểm Thu thì chưa trét dầu chai xong. Tình càng vào chỗ lâm ly bi đát khi Sỹ Phú trên đường đi trao nhẫn đính hôn ngang qua kênh Bốn Năm Bò bị nhiễm độc lăn ra bất tỉnh. Thái Thanh mỏi mòn chờ đợi, khách khứa đông đủ quá gia đình hối quá nàng bèn hứa hôn với Vĩnh Lu. Hôm cưới bất ngờ Sỹ Phú xuất hiện với đôi nạng gỗ (đừng hỏi tại sao, giống như đừng hỏi tại sao phim Việt cô nào cũng trang điểm trong lúc ngủ). Chỉ biết cuộc đoàn tụ có cảnh hai người trao nhẫn cưới, ôm nhau lau nước mắt như chưa từng có cuộc chia ly.
Bản thảo gửi đi. Lần này thì cô thư ký tòa soạn trực tiếp gặp Miềng. Cô này đẹp dịu dàng mà chảnh chói lóa, ngồi trong phòng làm việc mà đeo kính đen bự chảng, khẩu trang trùm kín mặt dù Miềng không bệnh truyền nhiễm cũng không phải mùa cúm heo. Cô giận dữ nói truyện của anh sao mà tăm tối sao mà bôi đen đất nước vậy anh, sao không có kết thúc nào tươi sáng vậy ? Miềng ngã ngửa ra, “họ lấy nhau là sáng rỡ rồi mà em, hỏng lẽ em không nhớ cổ tích ông bà mình kể rằng hoàng tử và công chúa lấy nhau sống tới răng long đầu bạc hay sao ?”. Cô thư ký vẫn lạnh như tiền, bảo anh đem bản thảo về cất làm kỷ niệm thời nhăn nhó.
Lủi thủi ra ngoài cổng, thằng bạn kiêm trưởng ban bảo vệ của Miềng xót xa bảo số mày rủi tận mạng rồi, con nhỏ đó mới bị chồng đánh bầm dập mắt như la hán quả môi như chuối xiêm rục rã… Miềng đang hận cái con chà đạp chữ nghĩa của mình không thương tiếc, nghe tình cảnh vậy cũng xót xót, nhưng không thể chấp nhận nổi quan điểm hận đời rằng yêu nhau lấy nhau là không có hậu.
Cho tới những ngày Miềng nói em ơi cho anh xin ít ngàn đi uống cà phê, tiền lương tiền nhuận bút gì em gom hết ráo rồi. Và vợ Miềng tức cô thư ký tòa soạn xinh đẹp năm xưa rị mọ nặn mãi nặn mãi mới được tờ giấy bạc một ngàn đồng, nói uống trà đá cho đỡ lạt miệng đi anh, tối hôm qua em mua mấy cái váy mới nên hết tiền rồi…
Trời hỡi trời... Kiếp nào ta yêu nhau? Kiếp nào ta có nhau? Trời sao khéo sắp đặt ... trà đá gặp váy vậy trời. :o)
ReplyDelete:)
ReplyDeletekết thúc có hậu đây :D hehe
ReplyDeletehihihi tếu qá.. để bữa nào đề cử làm phim tiếp đi cô, đảm bảo bộn tiền
ReplyDeleteHi hi, hay! Tết sắp tới rồi, Tư cho mấy bài nữa để có cái lai rai trong mấy ngày nghỉ. Tư nghỉ vui tết với gia đình khỏi bị hắt hơi nhảy mủi vì bị nhắc.
ReplyDeleteCam on Tu da mua but cho ban doc do nghien.
ReplyDeleteDoc xong truyen co hau nay khong biet nen cuoi hay meu day. Nhung phai cong nhan la van phong cua Tu doc dao, co mot khong hai!!!
This comment has been removed by the author.
ReplyDeleteHá há, Tư này thiệt nhiều tài heng. Viết chuyện tềnh củm đọc buồn rụng rún. Giờ chuyện tếu lâm làm tui cười giữa khuya là sao?
ReplyDeleteTu oi ! Hay qua ! Ghien Tu !
ReplyDeletechịu hổng nổi chị Tư luôn áh :-) :-) tui cười nghiêng ngả, nghĩ tới vẫn còn cười đây nè...
ReplyDelete(tui mạn phép tui post lên tường Fây-búc nhà tui nghen Tư)
Haha... Vui ghê chị Tư ơi ...
ReplyDeleteChào em Tư,
ReplyDeleteSao cỡ nào em viết cũng được vậy ? Hổng trúng chỗ này cũng trúng chỗ kia.Hổng biết từ đó tới bây giờ bao nhiêu kẻ bị ngòi bút của em đâm lòi phèo lủng ruột.
Chở bao nhiêu đạo thuyền không khẳm.
Đâm mấy thằng gian bút chẳng tà
Giỏi cha chả là giỏi !!!!!!!!!
đúng là cưới nhau lf có hậu rồi còn đòi gì nữa a nhà thơ..........^^ chị Tư hay quá
ReplyDelete