ngọn đèn tắt lịm cuối đường
đôi lần sáng lên khi bước
chân qua
dưới mỗi gót giày lá vỡ
ven đường đống lửa tàn một
mình
muỗi kêu chói chang đường
vắng
hương ngọc lan mê man vườn
hoang
một tàng cây tối giữa sân
trường tối
một sao hôm một tiếng chảo
xoong rơi
lau sậy mỗi năm mỗi bạc đầu
những người quen mặt chưa từng
chào nhau
có đứa trẻ tưởng mẹ về nhao
ra cỗng
mình tưởng mình đi trên sông
(ảnh chụp những con đường trong xóm mình)
:)
ReplyDeleteThis comment has been removed by the author.
ReplyDeletesao thấy giống con đường trong xóm mình, vừa lạ vừa quen...
ReplyDeletecô Tư Mai Liên dạo này thơ thẩn quá :-)
ReplyDeleteComment của con có thể hơi không phù hợp nhưng con cũng mong cô Ngọc Tư trả lời thắc mắc của con. Con muốn hỏi chính xác dòng máy ảnh mà cô sử dụng để chụp những tấm hình này là gì, con thấy rất ấn tượng. Con mong cô Tư phiền lòng trả lời giúp con cho con được thỏa mãn giùm với ạ. Cảm ơn cô!
ReplyDeleteMình xài sony Nex7, chụp cầm tay thôi, không chân máy.
DeleteDạ, con cảm ơn cô nhiều.
ReplyDeleteBuồn muốn khóc
ReplyDeleteNhớ những buổi chiều
Con nhỏ nhà bên tung tăng qua ăn ké nhà hàng xóm
Cười nói loi nhoi
Cũng có lúc giận hờn te te xách đít về nhà để rồi mai cười lỏn lẻn qua ngồi ngay chổ cũ
Đôi khi đấu láo với nhau, rồi tám chuyện hầm bà lằng với chủ đề trai xinh quen thuộc
Bà chị háy nguýt nhưng vẫn dọn cho ăn những món ăn vô cùng hấp dẫn
Đũa gắp liền tay, miệng nhai chóp chép
Con mắm nào may lắm mới dư được miếng xương...
Buồn muốn khóc
Mình tưởng mình vẫn còn lãng đãng ở Cà Mau...
mình tưởng mình đi trên sông
ReplyDeleteĐường về thu trước xa lăm lắm
ReplyDeleteMà kẻ đi về chỉ một tôi